Chọi Chữ
QÚY THỂ
Hồi lớp đệ thất (lớp sáu) học sinh chúng tôi
có trò chơi lúc đầu gọi là trò làm tự điển, sau gọi là “chọi
chữ”. Trò này lấy chữ mà chơi, ai nhiều chữ nấy thắng. Cách chơi
khá đơn giản. Cứ đề ra chữ nào đó mối đứa lấy giấy bút ra kê, xong
đếm lại, ai nhiều hơn sẽ thắng. Ví dụ: Lấy chữ “cà”
-Cà phê, cà ri, cà rà , cà
rá, cà cuống, cà rốt, cà sa, cà rỡn, cà nhắt, cà khịa, cà mèn…
cà riềng tỏi, cà kê dê ngỗng, cà lăm cà lặp, cà răng căng
tai…
Tôi có thằng bạn tên Đạo, thằng này
có biệt tài chọi chữ. Lần nào chơi nó cũng thắng, Nó có những từ rất đặc
biệt, có khi người khác cãi, nó đem từ điển tới, ai cũng chịu. Nó có một
chữ “cà” hết sức lạ lùng là “cà ràng”. Từ điển lớn và mới nhất mới thấy ghi từ
này: Đó là thứ lò đất nung dùng trên ghe thuyền ở vùng đồng bằng sông Cửu Long.
Lò gồm ba ông táo nhỏ gắn trên cái đế bằng đất nung. Miền Nam có thành ngữ
cà rang cà đụng. Thằng Đạo có vốn từ giàu chẳng ai bằng. Từ ngữ ba miền,
mới cũ nó đều thông.
Trò chọi chữ
khởi đi từ lớp tôi lan sang những lớp khác. Thế là mỗi lớp
thành lập đội tuyển chọi chữ. Đội tưởng có ba thành viên. Năm ấy Đạo, Lê và tôi
được cả lớp tín nhiệm cử đi thi đấu với lớp ngũ bốn, nghĩa là lớn hơn lớp tôi
hai năm. Đây là cuộc thi không cân sức thế nhưng đội tuyển lớp tôi đã
thắng.
Muốn chọi chữ giỏi phải có chữ
nhiều. Có vốn từ phong phú, mà vốn từ chính là vốn sống. Chúng tôi
những cậu bé mười lắm vốn sống chưa đựng đầy chiếc túi nhỏ, lấy
chữ đâu mà chọi. Hồi đó nhà tôi có quyển Từ điển tiếng Việt của Hội
Khai Trí Tiến Đức. Quyển sách bọc bìa vải đen, khổ to và dày, ôm không
nổi, làm sao học cho hết? Thằng Đạo bày : “tìm chữ lạ mà học” Ôi không biết bao
nhiêu chữ nghĩa làm sao học. Tuy chỉ mới lớp sáu nhưng trình độ học sinh
thời đó đã khá nên chúng tôi biết liệt kê theo cách các nhà làm từ điển, theo
A,B,C…
Học sinh thời nào cũng có nhiều
trò chơi, hầu hết những trò chơi đó đều bị thầy cô và
nhà trường cấm. Tiếng trò chọi chữ là trò chơi trí tuệ, có lợi
cho môn văn và nhất là lại có cái lợi thiết thực khi chơi trò này
trong lớp bớt náo loạn ồn ào nên được nhà trường khuyến khích.
Thường vào cuối tháng năm đầu tháng
sáu, khi kỳ thi đệ nhị tam cá nguyệt (học kỳ 2) đã xong,
không khí học tập có phần uể oải, lơ là, thầy cô cũng nới tay, đó là
lúc trò chọi chữ nở rộ. Chiều hôm ấy học sinh tổ chức cuộc thi chung
kết chọi chữ giữa lớp Thất Ba đấu với Ngũ bốn. Chữ bốc thăm đem ra chọi là
chữ “Ăn”, một chữ rất giàu có của tiếng Việt:
-Ăn thề, ăn vạ, ăn gian, ăn mày,
ăn xin, ăn hiếp, ăn sương… ăn xổi ở thì, ăn tươi nuốt sống, ăn vóc
học hay, ăn mặn nói ngay, ăn xem nồi, ăn không ngồi rồi, ăn nên làm
ra…
Đội thất ba thắng đội ngũ bốn nhờ có ba
chữ ăn thuộc loại quái chiêu : Ăn ong ( đi tìm mật ong), ăn đàng sóng nói
đàng gió (nói năng ngang ngược), An lông ở lỗ. Công đầu thuộc về thằng Đạo. Chữ
nó nhiều vô số.
Tôi đinh ninh sau này thằng Đạo
thế nào cũng làm nghề nghiệp gì liê.n quan đến chữ nghĩa. Nó
sẽ thành nhà soạn từ điển. Tôi tin từ điển hắn soạn ra chẳng thiếu chữ
nào. Thằng Đạo làm luận hay lắm. Bài hắn kỳ nào cũng được thầy
đọc cho cả lớp nghe. Hắn còn giỏi văn nghệ, làm thơ, viết báo tường. Hắn
là một học sinh kiểu mẫu mà thầy cô lấy ra làm gương cho chúng tôi noi theo.
“Xã hội” học trò chỉ có hai “giai
cấp” học giỏi, học dở. Hai nhóm này chẳng cố định và cũng chẳng thấy có đấu
tranh gì gay gắt cả. Tháng này học nhiều, đứng cao, tháng sau lười biếng
rơi xuống cuối sổ trở thành nhà lực sĩ đội trên đầu bốn mươi bạn đồng lớp,
thế là chuyển từ giai cấp này sang giai cấp kia.
Học xong ra đời chẳng thế. Cuộc
đời tàn nhẫn hơn. Với sự có mặt của gia thế nó đóng đinh số phận con
người vào một vị trí nhất định và trừ khi có phép lạ mới nhảy
từ cấp dưới lên cấp trên. Thế nhưng rủi ro sơ sảy, chỉ trong
chốc lát rơi tới đáy lầm than!.
Ra đời mỗi học sinh một hoàn
cảnh. Có kẻ học rất giàu lại chẳng ra gì. Có đứa học dốt
kiếm được chỗ đứng trên cao. Tôi thuộc hạng này. Thuở còn đi học tôi
học hành tầm thường thế nhưng khi vào đời lại làm vị quan toà xét xử
và định đoạt số phận kẻ khác.
Có lần xử án, cảnh sát lôi
từ xe bít bùng xuống một người đàn ông đẩy hắn tới trước vành
móng ngực. Tôi ra lệnh mở còng. Trông hắn rách rưới thỉu não, tồi tệ. Hắn
bị đưa ra toà về tội trộm. Một tên trộm hạng bét, tầm thường.
Tôi bảo hắn khai tên họ, tuổi tác, nghề nghiệp, chỗ ở. Khi hắn ngẫng
đầu lên tôi đã ngờ ngợ, nhưng chưa tin vào mắt mình. Tại sao trông hắn giống như
thằng Đạo, vua chọi chữ cách đây hai mươi năm thời chúng tôi còn là học sinh
ngồi chung bàn? Tuy giờ đây cuộc sống nhọc nhằn đã khiến cho hắn già cả tiều
tuỵ. Tôi tự nhủ: Lẽ nào người ấy là thằng Đạo, thằng học trò thông minh học
giỏi, hạnh kiểm tốt, đầy tài năng lại chịu cảnh khốn cùng đến nỗi di vào ngõ cụt
như thế này? Tôi nhận ra hắn nhưng hắn vẫn chưa ngước lên nhìn tôi. Cũng
khó mà nhìn ra tôi. Ngày trước tôi là cậu học sinh ốm o và nhỏ nhất lớp
song giờ đây tôi đã trở thành vị quan toà phương phi bệ vệ, mặc áo choàng đen
ngồi trên chiếc ghế uy nghi. Chung quanh tôi là một quang cảnh đầy sự tôn kính
và đang làm cái công việc định đoạt cho số phận con người nhỏ nhoi hèn mọn
đang đứng trong vành móng ngựa dưới kia. Tôi hỏi:
-Tên họ?
Hắn ngẫng lên nhìn tôi. Hình
như hắn cũng có tâm trạng như tôi, nghĩa là lẽ nào thằng bạn ngày
xưa lại là người xét xử hắn. Hắn cúi xuống, không trả lời. Tôi giục:
-Họ và tên, khai đi!
Và hắn ngước nhìn lên một lần
nữa. Bây giờ chẳng còn nghi ngờ gì. Chúng tôi đã nhận ra nhau trong
một tình cảnh cực kỳ oái oăm và khó xử cho cả hai. Tôi
đùa:
-Này “vua chọi chữ”…
Hắn hỏi:
-Cái gì? Nhái bén chàng hiu (Biệt
hiệu của tôi thời học sinh)?
Tôi nói:
-Có một chữ rất dễ…
Hắn hỏi:
-Chữ gì?
-Tên họ của mình…
Hắn buồn bã lắc đầu. Hình như hắn
không muốn đem cái chữ “đạo” ra chọi với cuộc đời, với hoàn cảnh éo
le bây giờ. Hắn muốn giữ cái tên tuổi tốt đẹp đó cho quãng đời học sinh tuyệt
vời ngày trước mà thôi. Tôi cố ép hắn:
-Này vua chọi chữ đừng có giấu
nữa. Lấy chữ Đạo ra chọi nhé – và rồi tôi ứng khẩu đọc một lô – đạo
diễn, đạo sĩ, đạo đức, đạo hạnh, đạo đồng, đạo mạo…
Hắn nói:
-Thiếu hai chữ.
-Hai chữ gì?
Hắn cười:
-Đạo chích, đạo tặc! (trộm
cắp)
Hắn không xin giảm án. Hắn không chịu
nhún mình. Hắn vẫn giữ được tính cách cao ngạo dễ thương thời còn đi học.
Hắn lãnh án. Đưa hai tay ra cho người ta còng, bước ra, vừa đi vừa
cười./
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét