VỀ VIỆT NAM CƯỚI VỢ
Ở xứ Úc tui đây ế vợ,
Về Việt Nam khỏi sợ khỏi lo.
Xách đầy cặp táp tiền đô,
Tha hồ mặc sức lựa cô, lựa bà.
Lựa cho đã tìm ra ngọc quý,
Đẹp như tiên thỏa ý chiêu thê.
Người người trông thấy đều mê,
Đem về xứ Úc ê ê cái cày.
Ai cũng nói tên nầy có phước,
được Hằng Nga xuống nước nâng khăn.
Cung tiên nàng chán rồi chăng?
Hay là tiền định nợ nần lương duyên?
Rồi dâu bể ai điên ai tỉnh?
Cột tìm trâu nàng vĩnh viễn xa.
Theo người nàng thấy hơn ta,
Bỏ tui cô độc vào ra một mình.
Thầy Chạy Sydney
------------------------------------------
THƠ TRƯỜNG HÀ
VỀ VIỆT NAM KÉN CHỒNG
Ở bên đây lấy chồng chán ngấy,
Họ chê em chẳng phải tiên nga.
Chữ tòng phu quá xót xa,
Chỉ hơi xấu xấu vậy mà cô đơn.
So bên đó em hơn họ chứ?
Về bên kia mình cứ kén chồng.
Lắm người ứng tuyển ngóng trông,
Đợi chờ hồi hộp mà mong Hoa Cầu*.
Khi bắt được, sợi râu cũng sướng,
Chàng bảo em phụ xướng phu tùy*.
Em về đâu anh cũng đi,
Tòng thê hệ trọng anh thì phải theo.
Tội nghiệp chàng vai đeo, bị xách,
Còn va li cặp nách theo em.
Cho hay đây ế, đó thèm,
Lấy chồng quê mẹ ấm êm trong ngoài.
* Hoa cầu 花球 : trái cầu bông, còn gọi là trái cầu thêu.
* Phụ xướng phu tùy 婦唱夫隨 : vợ nói chồng nghe.
Trường Hà
Má không cho!
Kỷ niệm 60 năm ngày cưới, cụ ông bàn với cụ bà :
–
Chúng mình sẽ tìm về hương vị thuở ban đầu khi mới yêu nhau, em nhé. Cụ
bà đồng ý, thế là chiều hôm đó, đang ngồi trong phòng, đột nhiên có một
cục giấy được bắn qua cửa sổ, cụ bà nhặt lên, xúc động và run rẩy mở ra
xem : “7giờ tối nay, hẹn em ở chân cầu Trường Tiền nhé.”
Đúng
6giờ 45 chiều, tay cầm bó hoa hồng, ông cụ vừa huýt sáo vừa đến chân
cầu chờ cụ bà. Đợi đến 7h, rồi 7h45, kim đồng hồ lên 8h….8h30 …9h, hết
kiên nhẫn nổi, vì lúc nầy sương xuống nhiều, cụ ông hầm hầm về nhà, mở
cửa ra và quát :
_ “sao bà không ra?”.
Cụ bà ngồi ủ rủ, thút thít :
_”Dạ, Má không cho em đi !”
Hạnh phúc tuổi già - tri kỷ vui
Chơi cờ , thơ , nhạc giải khuây nhiều
Điện thư thăm hỏi thêm thân hữu
Tâm sự hàn huyên tuổi xế chiều!
Hạnh phúc tuổi già - nụ cười tươi
Hỷ xả khoan dung sống ở đời
Trải rộng tình thương cho độ lượng
Ra đi thanh thản cõi xa vời !
Trích thơ: Hạnh phúc tuổi già
Minh Lương
Lòng người ta là giấy, chứ không phải vàng đá
Là giấy nhưng sao người ta cứ nghĩ là
vàng để đem đi thử lửa? Đến lúc cháy mất rồi lại thất vọng lòng dạ bạc
đen? Sao ta không hiểu rằng, bởi là giấy, nên cái cần và nên làm là
chúng ta phải nâng niu, giữ gìn cho nhau để tránh khỏi nắng mưa của cuộc
đời?
Tôi muốn được kể một câu chuyện:
Chuyện xưa kể rằng, có
một đạo sĩ nổi tiếng thần thông, trong một lần ngao du sơn thuỷ, thấy
một phụ nữ đang quỳ bên một ngôi mộ mới, vừa khóc vừa quạt. Lấy làm lạ,
đạo sĩ đến hỏi sự tình. Mới hay rằng, người dưới mộ là người chồng vừa
khuất của thiếu phụ.
Ngán thay, trước khi
chết có trăn trối lại rằng đến khi mộ khô thì người vợ trẻ hãy tái giá.
Người thiếu phụ vì thế mới ở đây, quạt cho mộ nhanh khô. Người đạo sĩ
động lòng, mới hoá phép giúp cho thiếu phụ, ngôi mộ thoắt cái đã khô như
những ngôi mộ cũ. Người thiếu phụ vui vẻ cảm ơn đạo sĩ để về nhà, nơi
người tình mới của mình mong đợi.
Người
đạo sĩ về nhà, đem chuyện kể với vợ của mình. Vợ của đạo sĩ chê cười
người đàn bà kia thật bạc tình. Được một thời gian, bỗng dưng người đạo
sĩ mắc phải bạo bệnh, liệt giường và tạ thế. Trước khi nhắm mắt mới trăn
trối lại rằng hãy giữ quan tài đủ bảy bảy bốn chín ngày rồi hãy an
táng. Người vợ khóc vâng lời.
Một ngày kia, có một
người xưng là học trò đến xin ở lại chịu tang người đạo sĩ. Dung mạo
người học trò thật khôi ngô tuấn tú. Thế rồi, chỉ ba ngày sau, người vợ
đạo sĩ đã ăn nằm với người học trò.
Được
bảy ngày sau, người học trò lăn ra ốm. Bệnh ngày một nặng. Mới nói với
người vợ đạo sĩ rằng, ta mắc phải bạo bệnh, chỉ có ăn óc người mới khỏi
được. Người vợ liền lấy vồ, bật nắp quan tài định đập vỡ đầu xác chết để
lấy óc cho nhân tình ăn.
Nào ngờ, vừa bật nắp
quan tài thì vị đạo sĩ tỉnh lại. Người thiếu phụ quay lại thì chàng trai
trẻ đã biến mất tự khi nào. Mới hay, đó là do phép thuật phân thân của
người đạo sĩ cao tay. Người vợ xấu hổ quá, mới tự tử mà chết.
Người đạo sĩ đó là
Trang Chu (còn gọi là Trang Tử), cũng là một hiền triết của phương Đông
chúng ta. Câu chuyện đó, câu chuyện “vợ thầy Trang Chu” lưu truyền gần
hai nghìn năm để chê cười cái gọi là “lòng dạ đàn bà”.
Ngày nay, lại có
chuyện anh nọ sau khi “hoàn thành kế hoạch” (hai con), mới giấu vợ đi
tìm bác sĩ để ''đình chiến'' . Người vợ thì lại muốn sinh thêm con cho
vui cửa vui nhà nên “tích cực cố gắng” mà mãi không thấy “kết quả”.
Người chồng vẫn giấu vợ, thậm chí bởi vì cái khoản đình sản kia không
ảnh hưởng đến khả năng đàn ông của anh, nên anh lại còn làm ra vẻ hăng
hái “phụ giúp” vợ mình.
Thế
rồi, một hôm người vợ vui vẻ thông báo những “nỗ lực cố gắng” của hai
vợ chồng đã có “kết quả tốt đẹp”, cô đã có thai ba tháng. Choáng váng,
nhưng người chồng giấu đi để đi “kiểm định lại”. Kết quả biểu đồ của anh
là 0%. Cuộc tiểu phẫu đình sản đã thành công tốt đẹp.
Ấy, cái câu chuyện thời nay cũng đang nói đến cái lòng dạ con người…
Lại
có người lấy email giả, để chính mình chat và “thử lòng” người chồng mà
mình hết mực thương yêu. Để đến khi anh ta trở nên lạnh nhạt tình cảm
vì cho rằng người vợ thiếu tin tưởng tình yêu của mình. Rồi lấy bạn gái
của mình để thử chồng, và rước đau khổ vào mình khi người chồng chẳng
“trước sau như một”.
Còn bao nhiêu câu
chuyện trớ trêu nữa mới đủ để chúng ta hiểu rằng, lòng người ta là giấy,
chứ nào đâu phải vàng đá… Vì là giấy, nên sao ta cứ nghĩ là vàng để đem
đi thử lửa? Đến lúc cháy mất rồi lại thất vọng lòng dạ bạc đen?
Sao ta không hiểu
rằng, bởi là giấy, nên cái cần và nên làm là chúng ta phải nâng niu, giữ
gìn cho nhau để tránh khỏi nắng mưa của cuộc đời?
Sao ta không hiểu rằng, bởi là giấy nên đẹp xấu là do ta vẽ nên,
tốt lành là do ta viết nên, mà thù hận cũng là ta đặt bút. Sao ta không
viết lời hay, vẽ lấy bức tranh yên bình để xây dựng, gìn giữ cái hạnh
phúc mong manh của gia đình?
Tôi chẳng cho cách làm
của thầy Trang Chu là hay, tôi chẳng cho người đảng viên kia là không
có lỗi. Tôi cũng chẳng ủng hộ việc thử lòng của các chị thời nay với
email và các phương tiện khác. Thời gian thì trôi đi, nhưng lòng người
thì vẫn vậy thôi, vẫn là giấy. Mà đá cũng mòn, vàng cũng phai, huống hồ
là giấy…
Người ta, cùng là một
người, sao có lúc nhân từ đáng yêu, lại có lúc cay nghiệt thế? Ấy bởi ai
cũng có hai mặt tốt xấu trắng đen lẫn lộn.
Là
những người thề non hẹn biển với nhau, cam kết gắn bó với nhau để xây
dựng tổ ấm của mình, tôi thiết nghĩ việc nên làm là mang cái mặt tốt ra
để đối đãi với nhau. Lấy mặt trắng mà đối đãi với nhau (phu phụ tương
kính như tân – vợ chồng kính nhau như khi còn mới). Đó mới là cái kế vạn
toàn. Chứ nếu cứ mang cái mặt trái để đối đãi với nhau, mang cái xấu để
dành cho nhau, như thế thì đồng sàng mà dị mộng, người hiền lành mà đối
xử với nhau như trộm cướp. Cái đó gần với sự tan vỡ lắm.
Ai ơi, nếu còn thương
nhau, chớ có thử lòng nhau. Và hãy hiểu, lòng con người là giấy. Ai
không động lòng trước một cử chỉ ân cần? Ai vô cảm bởi một lời khen? Ai
vắng nhau lâu ngày mà không hề ham muốn? Chẳng phải lòng mình cũng vậy
ư?
Vậy nên, nâng niu bao nhiêu vẫn chưa đủ. Một chút nghi kỵ đã là thừa.
__._,_.___
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét