Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2017

SỰ ĐÁNG SỢ CỦA NƯỚC MỸ

Sự đáng sợ của nước Mỹ
by Đại tướng Lưu Á Châu



(Đây là phần lược dịch bài diễn văn của Đại tướng Lưu Á Châu, hiện đang là Chủ nhiệm chính trị lực lượng Không quân của Quân khu Bắc Kinh.)

Trong quá khứ, vì để giúp Trung Hoa thoát khỏi ách thống trị thực dân mà Mỹ đánh bại Nhật, họ có cống hiến lớn đối với tiến bộ văn minh của xã hội Trung Hoa.

Hai nước Trung Hoa - Mỹ không có xung đột vì lợi ích căn bản. Ngày nay, do lợi ích của Mỹ rải khắp toàn cầu nên 2 nước có xung đột. Nhưng chúng ta vẫn phải dùng tấm lòng đạo đức để bình xét sự vật chứ không thể kích động.

Tôi từng nói rằng đối với Nhật, một nước từng tàn sát mấy chục triệu đồng bào ta, mà chúng ta thường xuyên nói 2 nước "phải đời đời kiếp kiếp hữu hảo với nhau". Thế thì chúng ta có lý do nào để căm ghét nhân dân Mỹ từng giúp ta đánh bại Nhật?

Đâu là chỗ thực sự đáng sợ của nước Mỹ?

Tuy rằng Mỹ có quân đội mạnh nhất thế giới, khoa học kỹ thuật tiến bộ nhất thế giới, nhưng tôi cho rằng những cái đó không đáng sợ.

Nghe nói máy bay tàng hình của Mỹ thường xuyên ra vào bầu trời Trung Quốc rất thoải mái, nhưng điều ấy chẳng có gì đáng sợ cả. Cái đáng sợ của họ không phải là những thứ ấy.

Năm 1972, tôi học ở Đại học Vũ Hán, lên lớp giờ chính trị. Một thầy giáo khoa chính trị nói: "Nước Mỹ là đại diện của các nước tư bản mục nát, suy tàn, đã sắp xuống mồ, hết hơi rồi."

Tôi, một sinh viên công nông binh mặc bộ quân phục, đứng ngay lên phản bác:
-        "Thưa thầy, em cảm thấy thầy nói không đúng ạ. Tuy rằng nước Mỹ không giống Trung Quốc là mặt trời nhô lên lúc 8- 9 giờ sáng, nhưng Mỹ cũng chẳng phải là mặt trời đang lặn gì gì đó, mà là mặt trời lúc giữa trưa ạ."

Thầy giáo bực mình, tái mét mặt ấp úng nói: "Cái cậu học sinh này, sao dám nói thế hả!" Ông ấy không hỏi tôi tại sao lại nói thế, mà dùng một chữ "dám". Lúc đó tôi thấy hết tâm trạng của ông.

Chính là cái nước tư bản mục ruỗng suy tàn ấy vào thập niên 90 thế kỷ trước đã lãnh đạo cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật mới nhất trên thế giới. Tôi tốt nghiệp đại học đúng vào lúc bắt đầu cải cách mở cửa.

Tôi lại có một quan điểm: Nước Mỹ là quốc gia do hàng chục triệu con người  đều rất yêu nước Mỹ. Hồi ấy rất nhiều người lãnh đạo TQ vừa chửi Mỹ vừa gửi con cái mình sang Mỹ. Một sự tương phản lớn!

Vậy thì cái đáng sợ của Mỹ là ở đâu? Tôi cảm thấy có ba điểm.

- Điểm thứ nhất, không thể coi thường cơ chế tinh anh của Mỹ. Chế độ cán bộ, chế độ tranh cử của Mỹ.
Bi kịch của Trung Quốc chúng ta :phần lớn tình hình là người có tư tưởng thì không quyết sách, người quyết sách thì không có tư tưởng. Có đầu óc thì không có chức vụ, có chức vụ thì không có đầu óc.

Nước Mỹ ngược hẳn lại, cơ chế hình tháp của họ đưa được những người tinh anh lên. Nhờ thế,
1 -là họ không mắc sai lầm;
2 -là họ ít mắc sai lầm;
3 -là mắc sai lầm thì có thể nhanh chóng sửa sai. Chúng ta thì mắc sai lầm, thường xuyên mắc sai lầm, mắc sai lầm rồi thì rất khó sửa sai.

Mỹ dùng một hòn đảo Đài Loan nhỏ xíu để kiềm chế Trung Quốc chẵn nửa thế kỷ.
Nước cờ này họ đi thật linh hoạt, thật thần kỳ. Một Đài Loan làm thay đổi hẳn sinh thái chính trị quốc tế.

Điều tôi lo ngại nhất là bộ khung chiến lược phát triển Trung Quốc trong thế kỷ mới sẽ vì vấn đề Đài Loan mà biến dạng. Ngày nay, đối với các dân tộc có thế mạnh thì tính quan trọng của lãnh thổ đã giảm nhiều, đã chuyển từ tìm kiếm lãnh thổ sang tìm kiếm thế mạnh của quốc gia.

Người Mỹ không có yêu cầu lãnh thổ đối với bất cứ quốc gia nào. Nước Mỹ không quan tâm lãnh thổ, toàn bộ những gì họ làm trong thế kỷ XX đều là để tạo thế. Tạo thế là gì? Ngoài sự lớn mạnh về kinh tế thì là lòng dân chứ còn gì nữa! Có lòng dân thì quốc gia có lực ngưng tụ, lãnh thổ mất rồi sẽ có thể lấy lại. Không có lòng dân thì khẳng định đất đai sở hữu sẽ bị mất.

Có nhà lãnh đạo quốc gia chỉ nhìn một bước. Nước Mỹ hành sự thường nhìn 10 bước. Vì thế cho nên mỗi sự kiện lớn toàn cầu xảy ra sau ngày Thế chiến II chấm dứt đều góp phần làm tăng cường địa vị nước Mỹ. Nếu chúng ta bị họ dắt mũi thì có thể sẽ mất hết mọi con bài chiến lược.

Tôi nhiều lần nói là trung tâm chiến lược của Mỹ sẽ không chuyển sang châu Á đâu, song điều đó không có nghĩa là Mỹ không bao vây Trung Quốc.

Rất nhiều bạn chỉ thấy Mỹ bao vây Trung Quốc về quân sự, cũng như rất nhiều người chỉ thấy khoảng cách chênh lệch về KHKT và trang bị vũ khí giữa 2 nước mà chưa nhìn thấy sự mất cân đối nghiêm trọng hơn sự lạc hậu về trang bị trên mặt chiến lược lớn, nhất là trên tầng nấc ngoại giao.

Sau vụ 11/9, Mỹ nhanh chóng chiếm Afghanistan trong vòng 2 tháng, từ phía Tây bao vây Trung Quốc.
Sức ép quân sự của Nhật, Đài Loan, Ấn Độ cũng chẳng bớt đi. Xem ra chúng ta giành được từ vụ 11/9 một số lợi ích trước mắt, song các lợi ích đó không quá 1- 2 năm có thể biến mất. Tôi cho rằng bao vây chiến lược đối với Trung Quốc là một kiểu khác,không phải là quân sự mà là siêu việt quân sự.
Bạn xem đấy, mấy năm gần đây các nước xung quanh Trung Quốc tới tấp thay đổi chế độ xã hội, biến thành cái gọi là quốc gia "dân chủ". Nga, Mông Cổ thay đổi rồi, Kazakhstan thay đổi rồi.

Cộng thêm các nước trước đây như Hàn Quốc, Phillippines, Indonesia, lại cộng thêm vùng Đài Loan.
Đối với Trung Quốc, sự đe doạ này còn ghê gớm hơn đe doạ quân sự. Đe doạ quân sự có thể là hiệu ứng ngắn hạn, còn việc bị cái gọi là các quốc gia “dân chủ” bao vây là hiệu ứng dài hạn.

Điểm thứ hai, sự độ lượng và khoan dung của nước Mỹ. Bạn nên sang châu Âu, sau đó sang Mỹ, bạn sẽ thấy một sự khác biệt lớn: Sáng sớm, các đường phố lớn ở châu Âu chẳng có người nào cả, còn tại Mỹ sáng sớm các phố lớn ngõ nhỏ đều có rất nhiều người tập thể dục, thậm chí cả ngày như thế. Tôi có một câu nói: Tập thể dục là một phẩm chất, tập thể dục đại diện cho một kiểu văn hoá khí thế hừng hực đi lên.
Một quốc gia có sức sống hay không, chỉ cần xem có bao nhiêu người tập thể dục là biết.
Người Mỹ có thể lấy quốc kỳ làm quần lót để mặc. Hồi ở Mỹ tôi có mua một chiếc quần cộc cờ sao vạch. Tôi thường xuyên mặc chiếc quần ấy. Tôi mặc nó là để khinh miệt nó, là để trút giận, là một dạng trút sự bực bội và thoả mãn về tâm lý.
Người Mỹ mặc nó là sự trêu chọc bỡn cợt, bản chất khác. Người Mỹ có thể đốt quốc kỳ nước mình ngoài phố.

Đới Húc [7] nói: Nếu một quốc gia có thể đốt cả quốc kỳ của mình thì anh còn có lý do nào đi đốt quốc gia ấy nữa?

Điểm thứ ba, sức mạnh vĩ đại về tinh thần và đạo đức. Đây là điều đáng sợ nhất. Vụ 11/9 là một tai nạn. Khi tai hoạ ập đến, thể xác ngã xuống trước tiên, nhưng linh hồn vẫn đứng. Có dân tộc khi gặp tai nạn thể xác chưa ngã mà linh hồn đã đầu hàng.

Trong vụ 11/9 có xảy ra 3 sự việc đều có thể để chúng ta qua đó nhìn thấy sức mạnh của người Mỹ. Việc thứ nhất, sau khi phần trên toà nhà Thương mại thế giới bị máy bay đâm vào, lửa cháy đùng đùng, tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Khi mọi người ở tầng trên qua cửa thoát hiểm chạy xuống phía dưới, tình hình không rối loạn lắm.

Người ta đi xuống, lính cứu hoả xông lên trên. Họ nhường lối đi cho nhau mà không đâm vào nhau. Khi thấy có đàn bà, trẻ con hoặc người mù tới, mọi người tự động nhường lối đi để họ đi trước. Thậm chí còn nhường đường cho cả một chú chó cảnh. Một dân tộc tinh thần không cứng cáp tới mức nhất định thì dứt khoát không thể có hành vi như vậy. Đứng trước cái chết vẫn bình tĩnh như không, e rằng không phải là thánh nhân thì cũng gần với thánh nhân.

Việc thứ hai, hôm sau ngày 11/9, cả thế giới biết vụ này do bọn khủng bố người A Rập gây ra. Rất nhiều cửa hàng, tiệm ăn của người A Rập bị những người Mỹ tức giận đập phá. Một số thương nhân người A Rập cũng bị tấn công. Vào lúc đó có khá nhiều người Mỹ tự phát tổ chức đến đứng gác trước các cửa hiệu, tiệm ăn của người A Rập hoặc đến các khu người A Rập ở để tuần tra nhằm ngăn chặn xảy ra bi kịch tiếp theo.

Đó là một tinh thần thế nào nhỉ. Chúng ta thì từ xưa đã có truyền thống trả thù. Thành Đô nơi tôi ở, ngày xưa Đặng Ngải [8] sau khi chiếm được Thành Đô, con trai của Bàng Đức [9] giết sạch giá trẻ gái trai gia đình Quan Vũ. Trả thù đẫm máu, lịch sử loang lổ vết máu không bao giờ hết.

Việc thứ ba, chiếc máy bay Boeing 767 bị rơi ở Pennsylvania vốn dĩ bị không tặc dùng để đâm vào Nhà Trắng. Sau đấy hành khách trên máy bay vật lộn với bọn khủng bố nên mới làm máy bay rơi.
Vì lúc ấy họ đã biết tin toà nhà Thương mại thế giới và Lầu Năm Góc bị máy bay đâm vào nên họ quyết định không thể không hành động, phải đấu tranh sống chết với bọn khủng bố. Cho dù trong tình hình ấy họ còn làm một chuyện thế này:

Quyết định biểu quyết thông qua có nên chiến đấu với bọn khủng bố hay không. Trong giờ phút quan hệ tới sự sống chết ấy, họ cũng không cưỡng chế ý chí của mình lên người khác.
Sau khi toàn thể mọi người đồng ý, họ mới đánh bọn không tặc.

Dân chủ là gì; đây tức là dân chủ. Ý tưởng dân chủ đã thấm vào sinh mạng của họ, vào trong máu, trong xương cốt. Một dân tộc như thế mà không hưng thịnh thì ai hưng thịnh. Một dân tộc như thế không thống trị thế giới thì ai có thể thống trị thế giới.

Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2017

HỒI GIÁO

Tôi là một người Hồi giáo bởi đức tin, một Kitô hữu bởi tinh thần, một Người Do Thái bằng trái tim, và trên tất cả tôi là một con người ".

Tiến sĩ Hamid là một học giả Ai Cập và là tác giả của các bài viết sau đây ...

Tôi sinh ra một người Hồi giáo và sống cả cuộc sống của tôi như là một tín đồ của đạo Hồi.

Sau vụ tấn công khủng bố dã man thực hiện bởi bàn tay của những người Hồi giáo đồng nghiệp của tôi ở khắp mọi nơi trên thế giới này, và sau khi quá nhiều hành vi bạo lực của người Hồi giáo ở nhiều nơi trên thế giới, tôi cảm thấy có trách nhiệm như một người Hồi giáo và là một con người để nói ra và nói sự thật để bảo vệ thế giới và người Hồi giáo cũng từ một thảm họa sắp tới và chiến tranh của các nền văn minh.
Tôi phải thừa nhận rằng việc giảng dạy Hồi giáo hiện nay của chúng tôi tạo ra bạo lực và thù hận đối với người ngoài Hồi giáo.

Chúng tôi những người Hồi giáo là những người cần phải thay đổi.

Cho đến bây giờ chúng tôi đã chấp nhận chế độ đa thê, đánh đập phụ nữ bởi những người đàn ông, và giết chết những người chuyển đổi từ Hồi giáo với các tôn giáo khác.
Chúng tôi chưa bao giờ có một lập trường rõ ràng và mạnh mẽ chống lại các khái niệm về chế độ nô lệ, chiến tranh, để truyền bá tôn giáo của chúng tôi và để chinh phục những người khác với đạo Hồi và buộc họ phải trả thuế nhục nhã gọi jizia.
Chúng tôi yêu cầu người khác tôn trọng tôn giáo của chúng tôi trong khi tất cả thời gian chúng tôi nguyền rủa không theo Hồi giáo lớn (trong tiếng Ả Rập) trong lời cầu nguyện thứ sáu của chúng tôi trong các nhà thờ Hồi giáo.
thông báo gì chúng tôi truyền đạt cho con em chúng ta khi chúng ta gọi là người Do Thái "hậu duệ của những con lợn và khỉ"? [Tuy nhiên, cả hai người Ả Rập và người Do Thái là hậu duệ của Ibrahim (Abraham)!]

Đây có phải là một thông điệp của tình yêu và hòa bình, hoặc nhắn ghét?

Tôi đã được vào [Christian] nhà thờ và [Do Thái] hội đường nơi họ đang cầu nguyện cho người Hồi giáo.
Trong khi tất cả các thời gian, chúng tôi nguyền rủa họ, và dạy cho các thế hệ của chúng tôi gọi họ là "kẻ ngoại đạo", và để ghét họ.

Chúng tôi ngay lập tức nhảy vào một đầu gối giật xạ 'để bảo vệ Prophet Mohammad khi ai đó rằng cậu là một ấu dâm trong khi, cùng một lúc, ..Chúng tôi rất tự hào với những câu chuyện trong cuốn sách Hồi giáo của chúng tôi rằng ông kết hôn với một cô gái trẻ bảy tuổi [Aisha] khi ông đã trên 50 tuổi.
Tôi buồn để nói rằng nhiều người, nếu không phải là hầu hết chúng ta, vui mừng trong hạnh phúc sau ngày 11 tháng 9 và sau nhiều cuộc tấn công khủng bố khác.

Người Hồi giáo lên án các cuộc tấn công để nhìn tốt ở phía trước của phương tiện truyền thông, nhưng chúng ta bỏ qua những kẻ khủng bố Hồi giáo và thông cảm với nguyên nhân của họ.

Cho đến nay chúng tôi chính quyền tôn giáo hàng đầu có uy tín "chưa bao giờ đưa ra một fatwa hoặc tuyên bố tôn giáo để tuyên bố Bin Laden là một bội giáo, trong khi một tác giả, như Rushdie, được tuyên bố một bỏ đạo ai sẽ bị giết theo luật Hồi giáo Shari'a chỉ cho văn bản một cuốn sách chỉ trích đạo Hồi.
Hồi giáo đã chứng minh để có được quyền tôn giáo hơn khi chúng ta đã làm ở Pháp ngừng lệnh cấm khăn trùm đầu (đầu khăn), trong khi chúng tôi đã không chứng minh với niềm đam mê và trong số đó chống lại các vụ giết người khủng bố. Nó là sự im lặng tuyệt đối của chúng tôi so với những kẻ khủng bố cung cấp cho năng lượng để những kẻ khủng bố sẽ tiếp tục làm những hành vi xấu xa của họ.

Chúng tôi những người Hồi giáo cần phải dừng lại đổ lỗi cho vấn đề của mình vào người khác hay vào cuộc xung đột Israel / Palestine.

Như một vấn đề của sự trung thực, Israel là ánh sáng duy nhất của nền dân chủ, văn minh và nhân quyền trên toàn Trung Đông.

Chúng tôi đuổi ra khỏi người Do Thái không có bồi thường hay thương xót từ hầu hết các quốc gia Ả Rập để làm cho họ "người Do Thái-miễn phí nước", trong khi Israel chấp nhận hơn một triệu người Ả Rập sống ở đó, có quốc tịch của mình, và tận hưởng các quyền của mình như con người. Tại Israel, phụ nữ không thể bị đánh bại về mặt pháp lý của người đàn ông, và bất kỳ người nào có thể thay đổi / hệ thống niềm tin của mình mà không sợ bị giết bởi các luật Hồi giáo "bỏ đạo", trong khi ở những người trên thế giới Hồi giáo của chúng tôi không được hưởng bất kỳ các quyền này.

Tôi đồng ý rằng người Palestine "đau khổ, nhưng họ đau khổ vì các nhà lãnh đạo tham nhũng của họ và không phải vì Israel.

Nó không phải là phổ biến để xem người Ả Rập sống ở Israel để lại để sống trong thế giới Ả Rập.

Mặt khác, chúng ta thường thấy hàng ngàn người Palestine đi làm việc với hạnh phúc ở Israel, nó 'kẻ thù. " Nếu Israel đối xử với người Ả Rập nặng như một số người khẳng định, chắc chắn chúng ta sẽ nhìn thấy xảy ra ngược lại.
Chúng tôi những người Hồi giáo cần phải thừa nhận vấn đề và đối mặt với chúng. Chỉ khi đó chúng ta có thể đối xử với họ và bắt đầu một kỷ nguyên mới sống trong sự hòa hợp với con người của con người.

các nhà lãnh đạo tôn giáo của chúng tôi phải thể hiện một lập trường rõ ràng, và rất mạnh mẽ chống lại chế độ đa thê, ấu dâm, nô lệ, giết chết những người chuyển đổi từ Hồi giáo với tôn giáo khác, đập phụ nữ bởi những người đàn ông, và tuyên bố chiến tranh trên
không theo Hồi giáo để truyền bá đạo Hồi.

Sau đó, và chỉ sau đó, chúng ta có quyền yêu cầu người khác tôn trọng tôn giáo của chúng tôi

THUỐC TRỊ UNG THƯ GAN

TOA THUỐC TRỊ DỨT UNG THƯ GAN .
TOA THUỐC TRỊ DỨT UNG THƯ GAN .
 
 
 
Kính chuyển
Tôi tên Huỳnh Trung Hậu, sanh 1934. Quê gốc tại Long Xuyên, An Giang VIỆT-NAM.
Tôi Là người bị bệnh ung thư gan. Thời kỳ thứ 3. bác sĩ Mỹ chuyên khoa của bệnh viện Memorial
đường Beechnut thành phố Houston, suốt 1 tuần xét nghiệm đủ cách
xác định hạn kỳ 3 đến 6 tháng chết!...

Sau đó, tôi tìm được những toa thuốc gia truyền Đông y (thuốc bắc) trị được lành bệnh từ năm 2004 đến nay có sự theo dỏi của bác sĩ chuyên khoa nói trên. Do đó, nay xin phổ biến đến toàn thẻ dồng bào VIỆT NAM và đồng hương trong cũng như ngoài nước nhằm góp phần diều trị bệnh hiễm nghèo mà
tây dược nay vẫn còn chưa có thuốc diệt được
vi trùng ung thư gan này. Việc phổ biến toa thuốc ung thư gan trong tinh thần bât vụ lợi. Xin qúi đồng bào chuyèn tin nhau, ai có bệnh cần diều trị để kiệp thời cứu giải tình thế. Qua kinh nghiệm điều trị tôi sẵn sàng hồi đáp và góp ú để kết quả tốt.

Trân Trọng Kính Chào
Huỳnh Trung Hậu
Toa số 1
Bắc Sài Hồ
3 Chỉ =3 gr
Hoàng Cầm
2 Chỉ
Bán Hạ
5 Chỉ
Sa Sâm
3 Chỉ
Cam Thảo
1 Chỉ
Thiên Hoa Phấn
3 Chỉ
Thang thuốc số 1 này ít thuốc chi nấu 1 chén rưỡi nước để được mau cạn.
Toa Số 2
Bán Chi Liên
1 Lượng
Bách Hoa Xà Nhiệt Thảo
2 Lượng
Toa thuốc số 2 chỉ có 2 vị, nhưng bỗ thuốc nhièu cần 4 chén nước đễ đủ thắm khi nấu...
Toa Số 3
Bắc Nhân Trần
1 Lượng
Bồ Công Anh
1 Lượng
Hoàng Cầm
3 chỉ
Bán Biên Liên
5 chỉ
Đỗ Trọng
5 chỉ
Sa Nhơn
3 chỉ
Thổ Phục Linh
5 chỉ
Bạch Phục Linh
5 chỉ
Ý Vỉ (sống)
5 chỉ
Huyển Sâm
3 chỉ
+ Nếu bị đau lưng dạng suy thận thì dùng Liên Tâm Tu không dùng Bán Biên Liên
Lưu ý: Tất cả các thang thuốc đều sắc 3 chén nước còn 7 phân , ( 7/10 chén ) uống nước 1 và 2 sắc 2 lần. Xác thuốc còn lại sắc loãng làm nước uống trong ngày mổi ngày uống 1 thang theo thứ tự 1,2,3. Xoay hết vòng trở lại 1,2,3.
Dùng suốt 1 tháng, nếu thấy ngán thuốc hoặc bệnh thuyên giảm, nghỉ 1 ngày uống 6 thang. Tháng thứ 3 nghỉ 1 ngày uống 3 thang. Dù bệnh đã hết cũng nên uống liên tục, có giảm 1 tuần uống 2 tuần rồi giảm 1 tuần uống 1 tuần.
Nếu sơ gan cổ chướng bụng có nước thì dùng toa số 4 gồm 17 vị.
Bệnh ung thư gan thời kỳ thứ 3 của tôi, Bác sĩ khẳng định 3 đến 6 tháng thì chết.
Tôi đã uống 3 thang 1,2,3 được lành bệnh.
Toa số 4
Phục linh
10 gr
3, chỉ 3
Kim Tiền Thảo
20 gr
6, chỉ 7
Chi Tử
10 gr
3, chỉ 3
Nhơn Trần
30 gr
10, chỉ 0
Long Cốt
20 gr
6, chỉ 7
Huỳnh Bá
10 gr
3, chỉ 3
Hậu Phát
10 gr
3, chỉ 3
Uất Kim
10 gr
3, chỉ 3
Chỉ Thiệt
10 gr
3, chỉ 3
Bạch Trực
16 gr
5, chỉ 0
Biển Đậu
16 gr
5, chỉ 0
Thông Thảo
8 gr
3, chỉ 0
Hắc Hương
10 gr
3, chỉ 3
Nhục Trúc
10 gr
3, chỉ 3
Sài Hồ
10 gr
3, chỉ 3
Huỳnh Cầm
10 gr
3, chỉ 3
Kê Cốt Thảo
20 gr
6, chỉ 7
Ghi chú: Toa thuốc 17 vị, 1 chỉ bằng 3 gr, uống liên tục 5 thang trong 5 ngày để xác định. Kết quả của 3 thứ ứng nghiệm: giảm, bình, phản ứng.
  • Giảm: Tiếp tục uống 5 thang ( có thể nghỉ 1 ngày nếu ngán thuốc )
  • Bình: Do tự mình theo dõi hoặc trùng hợp thuốc khác, hay bệnh khác bị phản ứng. Nếu không trở ngại gì hãy tiếp tục uống 5 thang ngưng 1 ngày, lắng nghe các phản ứng,nếu chưa suy giảm mọi mặt về cơ thể thì tiếp tục uống 5 thang. Đợt 2 vẫn theo dõi liên tục.
  • Phản ứng: Bệnh khác phải dùng Tây Dược thì cách nhau 90 phút hãy dùng Đông Dược. Nếu phản ứng về bệnh không đúng thuốc ngưng. ( Đông Dược không kỵ Tây Dược đến độ nguy hại )...
* Lượng thuốc 17 vị cần nhiều nước để nấu tan đều chất thuốc. ( 5 chén còn lại 8/10 một chén thuốc đúng bệnh là thuốc hay; Chính mình tự theo dõi bệnh dùng thuốc sẽ được kết quả tốt